Monday, August 24, 2015

Là phụ nữ, hãy tự quyết định cuộc sống và hạnh phúc của mình!!!

Tôi im lặng, lạnh lùng suốt cả tháng với chồng, và chính anh cũng thấy sợ vì sự im lặng đó. Nếu trước kia, những gì tôi dành cho anh là sự tôn trọng, nể phục chồng-một người đàn ông bản lĩnh, luôn chu đáo với vợ con, điềm đạm và rất có trách nhiệm trong công việc thì giờ đây là sự kinh thường, tôi trở nên xem thường người đàn ông sau mấy năm chung sống hạnh phúc. Anh đã không còn là anh, anh không giữ được mình, anh trở nên dễ dãi, vô tâm và bất cần. Công việc và cuộc sống xa nhà đã lấy đi những gì tốt đẹp ở con người anh. 

                    

Tôi năm nay 28 tuổi, chồng hơn tôi 5 tuổi anh hiện giờ là trưởng phòng kinh doanh cho một công ty nội thất của Nhật. Lấy nhau cũng được hơn 4 năm, tôi và chồng luôn chung sống hòa thuận, hai vợ chồng rất ít khi to tiếng. Anh là người nhẹ nhàng, dễ tính và rất điềm đạm, các cô gái ở công ty không khỏi ngưỡng mộ. Mới đầu tôi cũng có chút lo lắng, tính tôi tuy ít nói nhưng thẳng thắn và không níu kéo chuyện gì; tôi cũng tỏ thái độ không thoải mái, hài lòng về việc đó. Chồng biết thế cũng nói mấy lời để tôi yên tâm, không suy nghĩ gì về việc đó nữa. Cũng vì tin tưởng chồng, bao năm chung sống chưa một lần làm tôi buồn hay thất vọng nên tôi cũng không vì chuyện bé mà xé ra to. 

Nói đến chuyện công việc, anh thường xuyên phải đi công tác xa, gặp gỡ khách hàng. Mỗi lần đi công tác chí ít cũng một tuần, không thì cả tháng. Hai mẹ con ở nhà, mặc dù thiếu bố nhưng tôi vẫn cố gắng bù đắp cho con trai, đưa con đi xem phim, dạy con học và chơi cùng con nữa. Mọi chuyện có lẽ vẫn cứ diễn ra bình thường như vậy cho đến một ngày...Anh đi công tác tận trong Nam, lần nào cũng thế đồ đạc, quần áo của anh tôi luôn là người chuẩn bị từ lúc anh đi cho đến khi anh về. Tối hôm đó, tận 11 giờ đêm anh mới về đến nhà; chắc vì mệt quá nên anh đi nghỉ luôn. Tôi mở vali xếp quần áo và cất đồ cho anh....Và rồi tôi đứng hình khi nhìn thấy một chiếc quần lót của phụ nữ trong vali chồng. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi giấu nó vào một chỗ, không để cho chồng biết, và đợi đến ngày mai xem thái độ của chồng thế nào....Sáng mai dậy, anh lấy quần áo đi tắm, cho vali lên gác xép. Nhìn anh vẫn rất bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Bẵng đi được mấy ngày, tôi để ý thái độ của anh trong mấy hôm đó; cứ mỗi lần nhắn tin anh lại che điện thoại lại, xong đấy xóa tin nhắn ngay, điện thoại cũng đặt mật khẩu không cho tôi biết. Buổi tối lúc nào tôi đi ngủ thì anh lại mang máy tính ra phòng khách và ngồi đấy cả đêm...Tôi thấy mọi chuyện bắt đầu xấu dần đi, cái cảm giác khó chịu của một người vợ như bị chồng mình lừa dối. 

Tồi tệ hơn, tôi thực sự sốc khi một tuần sau, mở facebook ra tôi nhận được tin nhắn từ chính cô gái đó. Qua lời cô ta tôi biết được, cô ta là thư ký của một đối tác mà chồng mình ký hợp đồng. Và chính cô ta là người đã chủ động ve vãn chồng tôi trước, nhưng bản thân anh cũng đã không tự chủ, không suy nghĩ mà vào hùa cùng cô ta. Bao nhiêu ảnh 2 người chụp trên giường không một mảnh vải che thân, cô ta cũng gửi hết cho tôi xem.

Tối hôm sau, khi hai vợ chồng ăn tối xong; cậu con trai thì tôi đã cho sang bên ngoại chơi từ sáng. Tầm 10 giờ tối, lúc đấy hai vợ chồng cũng chuẩn bị đi ngủ. Tôi mở tủ và lấy chiếc quần lót của cô gái đó, đưa ra trước mặt chồng và hỏi:" Hôm trước em tìm thấy nó trong vali của anh....". Chồng tôi lắm bắp, tím mặt không nói ra lời:" ừ, anh....sao em không nói luôn hôm đó với anh?". Tôi thong thả đáp nhưng giọng đầy phẫn uất, đay nghiến:" Em muốn xem thái độ của anh trong mấy ngày này thế nào thôi, xem ra đúng thật...à còn cái này nữa..." Tôi ra bàn lấy lap rồi mở face của mình cho chồng đọc toàn bộ tin nhắn mà cô gái đó gửi. Lúc đó, chồng tôi toát mồ hôi, thở cũng có vẻ khó khăn, chắc khi đó anh đang sợ, sợ vì sự thật bại lộ. Đọc xong, chồng tôi gập máy lại rồi nói những lời mà ngay cả người ngoài cuộc nghe cũng khó mà chấp nhận được:" Ừ thì...thực ra đi công tác, xa vợ anh cũng phải cố nhịn. Với cả cô gái đó cố tình với anh trước chứ anh mới đầu cũng không có ý định đó. Nhu cầu đàn ông em phải hiểu chứ... thôi mình đừng nói về chuyện này nữa nhé..." Nói rồi anh thư thả nằm xuống và ngủ. Trong khi tôi vẫn ngồi đó...Cảm giác của tôi lúc ấy thật không biết phải diễn tả thế nào, tức có, buồn có và cả một nỗi thất vọng. Từ một người đàn ông tử tế, ân cần với vợ con, chồng tôi giờ trở nên thờ ơ, nói những câu thiếu suy nghĩ, thiếu trách nhiệm.

Tôi im lặng, lạnh lùng suốt cả tháng với chồng, và chính anh cũng thấy sợ vì sự im lặng đó.  Nếu trước kia, những gì tôi dành cho anh là sự tôn trọng, nể phục chồng-một người đàn ông bản lĩnh, luôn chu đáo với vợ con, điềm đạm và rất có trách nhiệm trong công việc thì giờ đây là sự kinh thường, tôi trở nên xem thường người đàn ông sau mấy năm chung sống hạnh phúc. Anh đã không còn là anh, anh không giữ được mình, anh trở nên dễ dãi,  vô tâm và bất cần. Công việc và cuộc sống xa nhà đã lấy đi những gì tốt đẹp ở con người anh. 

Và ngày hôm sau, tôi đã đưa đơn ly hôn cho chồng. Tôi không suy nghĩ nhiều và quyết định làm như vậy, cuộc hôn nhân này thực sự không còn gì để níu kéo với một người đàn ông phản bội vợ, phản bội gia đình chỉ vì chút vui thú bên ngoài mà không giữ được mình như thế. Là người phụ nữ quyết đoán và có phần nhẫn tâm, bản thân tôi thực sự không thể chấp nhận được một người đàn ông như vậy có thể làm chồng mình. Đặt tờ đơn lên bàn tôi nhìn thẳng vào mắt chồng và dõng dạc :" Đây là đơn ly hôn, cũng đến lúc phải làm thế này rồi, từ lúc nào rồi anh không còn là chồng tôi nữa, chồng tôi trước kia không phải quá kém cỏi đến mức không giữ được mình như anh!" Mọi lời của tôi lúc đó chắc đe. Tôi không tiếc hay buồn một chút nào vì cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi vẫn còn trẻ, còn rất nhiều việc cần phải làm. Và tôi cần phải cố gắng sống tốt hơn để tìm hạnh phúc mới. Con trai tôi, tôi để nó được quyền chọn bố hay mẹ để ở cùng. 

Ly dị chồng rồi, tôi vẫn âm thầm theo dõi cô gái đó, người đã xen vào cuộc sống hôn nhân của tôi. Có nghĩ tôi cũng không tài nào tưởng tượng nổi lại có người mặt dày, trơ trẽn đến mức ngủ với chồng người khác rồi mail cho vợ họ và kể lại mọi chuyện thậm chí còn đòi chia chồng với họ nữa. Tôi vẫn theo dõi cô ta trên facebook hàng ngày, tôi ấp ủ một dự định là đợi thời điểm thích hợp sẽ trả thù, sẽ để cho cô ta biết phá vỡ gia đình của người khác thì sẽ phải gánh lấy hậu quả như thế nào. 

Một ngày kia, cô gái đó up ảnh cưới lên facebook, được biết cô ta sẽ cưới một tuần sau đó. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ, tôi liên lạc với chồng sắp cưới của cô ta qua face và hẹn gặp tại một quán cafe. Tôi dự định sẽ cho anh ta biết mọi chuyện mà cô vợ sắp cưới của anh ta và chồng cũ của mình đã làm.


Đến gặp tôi cũng biết được, anh này nhà khá có điều kiện, làm giám đốc của một công ty do chính anh thành lập, và thư ký chính là người vợ sắp cưới trơ trẽn đó. Anh này hơn tôi 3 tuổi. Một người phụ nữ bị mất gia đình, hạnh phúc đổ vỡ, tôi cho anh xem hết mọi thứ. Như phần nào hiểu được nỗi khổ đó của tôi, anh cảm ơn tôi và nói:" Cảm ơn em, lễ cưới vẫn sẽ tiến hành bình thường, nhưng hôm đó em có thể tới được chứ." Nói rồi anh ấy đưa cho tôi địa điểm và thời gian lễ cưới diễn ra.


Đúng hôm đó, tôi có mặt tại buổi lễ để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Đến lúc chuẩn bị trao nhẫn, chú rể ra hiệu rồi đưa cho phục vụ đám cưới một chiếc đĩa CD và bảo bật lên....Tôi khá bất ngờ, những dòng tin nhắn cùng ảnh của cô ta và chồng mình trần truồng trên giường, tất cả mọi người đều chứng kiến, khách khứa và nhất là bên nhà trai không khỏi bàng hoàng. Cô ta khóc thảm thiết, quỳ lạy xin chú rể tha thứ. Nhưng có vẻ anh này rất quả quyết :" Tôi không chấp nhận một người con gái hư hỏng và đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác như cô làm vợ. Mọi chuyện kết thúc ở đây đi!". 


Tôi không ở lại đó để chứng kiến hết mọi chuyện, nhưng tôi biết những gì tôi cần phải làm thì có lẽ cũng đã xong. Tôi trở về nhà mẹ đẻ, tôi vẫn ở đấy. Tôi vẫn đi làm bình thường sau bao chuyện xảy ra, tôi vẫn là tôi vẫn là người phụ nữ bản lĩnh, dám yêu dám bỏ. Dám làm những điều để bảo vệ và yêu thương chính mình. Tôi vẫn còn tuổi trẻ, tôi biết điều đó và tôi cũng tin rằng cố gắng sống tốt với bản thân, với mọi người rồi người tốt và hạnh phúc sẽ tự đến với mình thôi. 

Theo Diễm Hương

0 nhận xét:

Post a Comment