Đừng đứng trên thiên đàng rồi nhìn xuống địa ngục và phán xét. Mỗi người một tính cách, một cuộc sống. Khi không thể hiểu và đồng cảm cho họ thì cũng đừng chỉ trích hay đánh giá vì đối với họ.......cái chết chính là lối thoát !!!
Mọi chuyện đã kết thúc rồi cô gái à! Họ đang sống cuộc sống của họ còn cô thì vẫn như thế. Từng ngày trôi qua, cô tự chôn mình trong cảm giác lo lắng, sợ hãi. Từ một đứa con gái vui vẻ, cười cười, nói nói, giờ đây cô đã thay đổi 180 độ, cô liên tục suy nghĩ, mất ngủ rồi trở nên trầm cảm khi vướng vào chuyện yêu đương.
Cố gắng níu kéo cũng chỉ làm khổ cả hai người, cô chẳng thể làm được gì nữa. Ừ thì chia tay, chia tay hẳn rồi. Họ muốn như vậy thì cô biết phải làm sao?? Cô chỉ có thể khóc, phải rồi, khóc là điều duy nhất cô biết làm lúc đó. Cô gái khóc nhiều lắm, sưng hết hai bọng mắt. Mấy ngày, mấy tuần rồi mấy tháng sau đó; cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Tình trạng đó vẫn tiếp tục với cô, giờ thì mắt cô thâm quầng vì bị viêm giác mạc, suy nghĩ lo âu nhiều cũng khiến cô bị đau dạ dày chẳng ăn uống được gì. Cô cứ làm khổ bản thân và những người thân yêu của cô nữa.
Nghĩ lại hồi đó, cái ngày cô dành trọn tình cảm của mình cho người đó nhưng cô chẳng nhận được gì ngoài sự vô tâm, hờ hững của người ta. Người đó không xấu nhưng người họ yêu chỉ là bản thân họ, họ dành hết tâm trí vào cuộc sống, học hành, công việc mà chẳng mấy khi để ý đến cô. Cô là đứa con gái mỏng manh yếu ớt, biết người ta chẳng xem trọng mình nhưng cô vẫn cứ ngờ nghệch suy nghĩ và làm nhiều điều cho người ta. Sao lại ngốc thế cô gái??? Người đó có buồn có khóc cũng chẳng bao giờ là vì cô, họ chỉ sống và làm việc vì họ thôi.
Hằng ngày cô cứ phải cố, cố để được thoải mái, cố để không suy nghĩ vẫn vơ, cố để có thể tìm thấy một lúc nào đấy hay nơi nào đấy để cô có thể quên đi mọi chuyện. Phải, những ngày tháng qua cô đã sống như vậy. Mỗi sáng mai thức dậy, cô đều cảm nhận rất rõ nỗi sợ hãi mà bản thân như bị thứ gì đó trùm kín, cô chỉ muốn hét lên, gào lên thật to để có thể nhẹ nhõm hơn nhưng mọi sự cố gắng hay mong muốn đó đều vô ích. Cô bất lực dần và chẳng còn niềm tin vào bản thân nữa. Tâm trí cô bây giờ như bị chi phối hoàn toàn bởi những cảm xúc và ý nghĩ tiêu cực, cô như bị biến đổi chứ chẳng phải thay đổi nữa.
Suốt 6 tháng qua, cô sống trong lo sợ, bản thân liên tục cảm thấy bồn chồn, bứt dứt và thường xuyên nghĩ tới cái chết là lối thoát cho mình. Những ngày tháng này còn tiếp diễn đến bao giờ?? Bạn bè hay người thân cũng chẳng thể làm cô vui hơn. Suốt thời gian đó, cô sống trong cái vỏ bọc hoàn hảo mà chính cô tạo ra. Người cô cảm thấy có lỗi nhất là gia đình của mình, cả cuộc đời bố mẹ làm lụng, dành dụm vì cô. Nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm cô khóc hết nước mắt. Nhưng bảo cô phải sống sao khi lúc nào bản thân và cơ thể mình phải như thế này. Cô không dám ra đường gặp ai, nói một câu cũng làm cô mệt. Cô chỉ biết thu mình lại rồi tự giết mình bằng những điều tồi tệ nhất.
Có thể mọi người thấy cô như vậy và chỉ biết dành cho cô những lời mắng nhiếc, bảo sao cô ngốc nghếch, dại dột......Đừng đứng trên thiên đàng rồi nhìn xuống địa ngục và phán xét. Mỗi người một tính cách, một cuộc sống. Khi không thể hiểu và đồng cảm cho họ thì cũng đừng chỉ trích hay đánh giá vì đối với họ.......cái chết chính là lối thoát !!!
Theo Diễm Hương