Thursday, September 3, 2015

Hôn nhân bây giờ không giống như ngày xưa nữa....

Cuộc sống ngoài này phức tạp, nhiều cám dỗ. Con người cũng thay đổi nhanh thật, giờ đến bản thân tôi cũng đang thấy bất lực. Công việc đã lấy đi của tôi không ít thời gian, ngay cả vợ mình cũng thành ra như thế, con thì vẫn còn nhỏ còn cả tương lai của nó nữa. Giờ gia đình mà đổ vỡ thì chỉ có con mình khổ. Tôi thực sự thấy bế tắc, chưa biết phải giải quyết những chuyện này với vợ thế nào, tôi vẫn muốn giữ lại gia đình nhưng cũng muốn răn đe vợ để những chuyện này không xảy ra thêm lần nào nữa.



Hai vợ chồng chúng tôi làm cùng công ty. Tôi vào trước Hằng hai năm, chính tôi cũng là người tuyển cô ấy. Hồi đó, tôi không sao rời mắt khỏi Hằng được, xinh xắn biết ăn nói lại hiền dịu và không đồng bóng như mấy cô nhân viên kia. Là cấp dưới của tôi, thường xuyên phải gặp tôi để trao đổi công việc, cô ấy rất biết cách cư xử và chưa một lần làm tôi phật ý. Tiếp xúc được mấy tháng, tôi cũng ngỏ lời hẹn hò với Hằng. Cô ấy đồng ý ngay mà chẳng suy nghĩ nhiều, tôi biết chắc em ấy cũng có tình cảm với tôi nên mới dễ dàng như vậy. Mặc dù còn trẻ nhưng em suy nghĩ khá chín chắn và thông minh. Hai người chúng tôi cứ như thế suốt một năm, yêu nhau nhưng không để ảnh hưởng đến công việc và những thứ khác. Mẹ tôi quý em lắm, đòi cưới nhanh vì hai chúng tôi vẫn đang còn trẻ, để có sức mà nuôi con, chứ để lâu cũng nhiều chuyện. 

Nói chuyện với Hằng về việc đó, cô ấy có vẻ không đồng ý. Hằng cũng mới đi làm được không lâu, chưa chắc chắn về công việc hay công ty sau này sẽ gắn bó nên không muốn cưới vội. Tôi hiểu và cũng đồng ý với quan điểm đó của em, thời buổi bây giờ, công việc phải ổn định đã rồi tính gì thì tính. Gọi điện về nói chuyện với bố mẹ, tôi không sao thuyết phục được họ. Ngày xưa bố mẹ tôi lấy nhau, hồi đấy bố tôi 21 tuổi còn mẹ thì 17, cũng là ông bà các cụ giới thiệu rồi bảo cưới chứ không yêu nhau rồi kết hôn như bây giờ. Tôi thì làm trưởng phòng cũng được mấy năm, lương bổng cũng gọi là có của ăn của để chứ không phải giàu có khá giả gì, hơn nữa vẫn phải thuê trọ chứ vẫn chưa có nhà hay chung cư trên này. Nói rồi, bố mẹ tôi cũng nghe và biết thế chứ vẫn muốn hai chúng tôi cưới sớm để ông bà còn có cháu bế. Cũng vì xích mích chuyện đó với tôi nên Hằng cũng xin chuyển công ty để cả hai người được thoải mái, không phải chạm mặt nhau nhiều tránh cãi vã. Hằng chuyển sang chỗ khác làm, lương có cao hơn bên công ty tôi, cũng không xa chỗ tôi trọ lắm. Hai chúng tôi có nhiều thời gian và không gian hơn để làm việc và suy nghĩ chuyện đó. 

Sau 6 tháng làm việc ở chỗ mới, với kinh nghiệm và bản lĩnh của mình. Cô ấy cũng được sếp tin tưởng giao cho chức phó phòng. Mọi thứ cũng đâu vào đấy hơn, chúng tôi đã quyết định làm đám cưới ngay trong năm để các cụ không phải lo lắng rồi dục. 

Xin nghỉ chỗ làm một tuần để về quê chuẩn bị đám cưới, công việc trên này tất cả tôi phải bàn giao lại cho cô phó phòng. Vì đang mùa bận nên thi thoảng mấy nhân viên cứ gọi điện rồi hỏi tôi việc này việc kia. Ban ngày tôi bận tiếp khách nên để điện thoại trong phòng, tối đến mới xem thì chí ít cũng 5,6 người gọi trong một ngày. 

Làm đám cưới xong, hai vợ chồng chúng tôi lại ra Hà Nội để tìm nhà trọ. Để đỡ mất công, tôi chuyển đến chỗ vợ ở luôn, phòng cô ấy khá rộng và thoáng mát. Tiền phòng và tiền điện nước, tính ra cũng ngót nghét 5 triệu 1 tháng. Lương hai vợ chồng cộng lại cũng gần được 20 triệu, mọi việc chi tiêu trong gia đình tôi ít khi để ý, chủ yếu là vợ lo. Ăn uống cũng không mấy tốn kém, nhưng thi thoảng nếu không là tôi thì vợ cũng có việc phải chi tiền, nào là cưới bạn, liên hoan công ty rồi đi du lịch,...Cả hai cũng cố gắng hạn chế những việc đó để tiết kiệm tiền cho con cái sau này. Hai tháng sau, vợ tôi cũng có bầu, vì nghén quá không đi làm được nên  mẹ vợ tôi phải ở quê ra để chăm cô ấy. Đến lúc sinh con, thì mọi thứ như rối tung hết cả lên. Vợ tôi được nghỉ 4 tháng theo chế độ công ty. Tôi thì vẫn đi làm bình thường, công việc đợt này cũng ít hơn nên tầm 6 giờ chiều là có thể về nhà với hai mẹ con được.

Vợ sinh con trai, ban ngày thì ngủ nhưng tối đến là ại khóc với quấy. Vợ tôi toàn phải thức đêm để trông con. Nhìn cô ấy xanh xao, hai mắt thì thâm quầng tôi thương và lo cho sức khỏe của cô ấy quá. Cũng bảo để con về quê cho ông bà chăm một thời gian nhưng cô ấy không chịu, cứ muốn giữ con lại ngoài này với cả thằng con tôi nó chỉ theo mỗi mẹ, thấy người lạ là khóc. Tôi cũng không muốn vì những chuyện này mà hai vợ chồng phải to tiếng nên để chiều theo ý vợ.

Khi con được 3 tuổi, hai vợ chồng tôi cho nó về bên nội để ông bà chăm, được thế hai ông bà thích lắm. Con lớn hơn cũng quen người nhà, ông bà nên ngoan và không nhõng nhẽo như trước nữa. Chúng tôi để con ở quê một thời gian, hàng tháng cũng gửi tiền về cho ông bà nuôi cháu. Đợt chỉ có hai vợ chồng ở với nhau, tôi để ý thấy vợ thay đổi hơn so với ngày trước. Sinh con được mấy năm nhìn vợ tôi đẹp và mặn mà hơn hẳn. Cô ấy cũng rất biết chăm sóc bản thân, hết mỹ phẩm, mặt nạ rồi đi spa, tập aerobic để giữ dáng, thi thoảng vợ còn đòi "chuyện ấy" với tôi nữa. Thấy vợ ngày càng đẹp ra, lại hừng hực khí thế trong khi công việc của tôi lại khá bận, hay đi công tác xa, về đến nhà thì chỉ muốn đi nghỉ. Có lần cô ấy giận phải sang bên bạn ngủ vì tôi cứ từ chối suốt. Lâu ngày thấy vậy không ổn, tôi đành "chiều" vợ một hôm thì cô ấy lại có vẻ không nhiệt tình nữa. Vợ tôi dạo đấy hay đi sớm về muộn, điện thoại lại hay tắt máy khiến tôi lo hơn. Có hôm tôi đi làm về sớm nên tiện đường qua công ty vợ. Đứng đợi bên đường dưới cổng công ty, tôi đứng hình khi nhìn thấy cô ấy bước ra cùng một người đàn ông, chắc là sếp của cô ấy, hai người họ cùng lên một chiếc xe ô tô rồi đi đến một khách sạn. Tôi chỉ theo đến đó rồi về, về tới nhà tôi ngồi suy nghĩ mọi chuyện. Sao giờ vợ mình lại trở nên như thế, từ một cô gái ngoan ngoãn hiểu biết, một người phụ nữ của gia đình, yêu chồng thương con còn giờ cô ấy lại có thể cặp kè với người đàn ông khác. Tôi không nói gì, cứ để mọi chuyện như vậy, tôi trở nên yếu hèn và không thể thốt ra một lời dạy vợ. Từ khi đến làm công ty mới, tôi biết cô ấy được rất nhiều người để ý và quý mến, sếp cô ấy cũng vậy. Một cô gái vừa duyên dáng lại tài giỏi không một người đàn ông nào là không thích, nhưng bảo vợ mình ngoại tình thì tôi không thể tưởng tượng được. Nhớ hồi đầu nói chuyện, bố mẹ toàn bảo tôi về quê mà lấy vợ rồi có người đỡ đần cho bố mẹ lúc già nữa. Bố mẹ suy nghĩ thì không sai nhưng ngày đó khác, bây giờ khác. Tôi và Hằng cũng đã xác định sẽ ở lại ngoài này và phấn đấu cho công việc. 

Cuộc sống ngoài này phức tạp, nhiều cám dỗ. Con người cũng thay đổi nhanh thật, giờ đến bản thân tôi cũng đang thấy bất lực. Công việc đã lấy đi của tôi không ít thời gian, ngay cả vợ mình cũng thành ra như thế, con thì vẫn còn nhỏ còn cả tương lai của nó nữa. Giờ gia đình mà đổ vỡ thì chỉ có con mình khổ. Tôi thực sự thấy bế tắc, chưa biết phải giải quyết những chuyện này với vợ thế nào, tôi vẫn muốn giữ lại gia đình nhưng cũng muốn răn đe vợ để những chuyện này không xảy ra thêm lần nào nữa.

Theo Diễm Hương

0 nhận xét:

Post a Comment